1. Program To An Interface, Not An Implementation. Lập trình trên các interface, tránh lập trình trên sự hiện thực hóa.
Khi cần gọi hàm, phương thức của một lớp chúng ta nên gọi từ interface mà lớp đó hiện thực hóa tránh gọi chính lớp đó.
2. Favor object composition over class inheritance. Chúng ta nên ưu tiên sự kết hợp hơn là thừa kế.
Khi cần thêm một chức năng nào đó vào nên viết riêng ra một lớp và tạo một instance của lớp đó trong lớp cần gọi thay vì thừa kế từ lớp cần gọi.
3. If your system is too complex, add more objects. Nếu hệ thống của bạn quá phức tạp hãy thêm vào các đối tượng.
Điều này mới nghe có vẻ vô lý . Thêm vào có thể làm phức tạp hơn chứ. Thực ra khi thêm vào chúng ta sẽ tách hệ thống thành các đối tượng nhỏ hơn, dễ hiểu, dễ quản lý hơn.
4. Rewrite code that needs comments. Hãy viết lại những đoạn code mà cần chú thích.
Các đoạn code mà bạn phải chú thích để người khác hiểu thể hiện rằng nó không rõ ràng, khó hiểu. Hãy viết lại nó theo cách rõ ràng, dễ hiểu.
5. Don’t catch or throw base exception types. Đừng bắt hoặc ném những loại exception cơ bản.
Khi bắt hoặc ném các exception cơ bản sẽ làm cho chương trình của bạn lúc nào cũng chạy ngay cả khi có lỗi hoặc cạn bộ nhớ hệ thống. Điều này có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Ngoài ra khi làm vậy chính bạn đã dấu đi những lỗi của chương trình. Tóm lại chỉ nên bắt và ném những exception nào mà bạn có thể xử lý.
6. Use finally blocks liberally. Hãy sử dụng finally thoải mái và tùy nghi.
Cho dù có lỗi xảy ra chăng nữa thì đoạn code nằm trong finally bao giờ cũng được chạy. Nó đảm bảo chắc chắn bạn đã làm những điều cần thiết khi lỗi xảy ra với chương trình.
7. Put a single catch (Exception ex) per thread.
Mỗi thread cần được bắt bằng 1 Exception cơ bản. Điều này sẽ giúp bạn truy lỗi dễ dàng hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét